Bài số 25
Ân Ðiển Của Ðức Chúa Trời |
Kinh
Thánh:
Rô-ma 3: 21-26; 6: 14-19
Câu Gốc:
"Vả,
ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ
anh em, bèn là sự ban cho của Ðức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu,
hầu cho không ai khoe mình"
Ê-phê-sô 2: 8-9
Mục
đích:
Cho tín
hữu biết rằng sự cứu rỗi là một đặc ân của Ðức Chúa Trời ban cho cách vô điều
kiện cho loài người chúng ta.
Chúa Nhật: |
Luật pháp và ân điển. |
Lu-ca 10: 25-28; Giăng 1: 17 II Cô-r. 4: 6; Ê-phê-sô 2: 8-9 |
Thứ Hai: |
Trước luật pháp mọi người đều phạm tội. |
Rô-ma 3: 9-20 |
Thứ Ba: |
Ân diển của Ðức Chúa
Trời. |
Rô-ma 3: 21-31 |
Thứ Tư: |
Chúng ta được cứu nhờ
ân điển của Ðấng Christ. |
Ma-thi-ơ 20: 28 II Cô-r. 5: 21;
Ga-la-ti 3: 13 |
Thứ Năm: |
Chúng ta được giữ gìn
trong sự sống của Ðấng Christ. |
Rô-ma 1-15; I Ti-mô thê 2: 6; I Phi-e-rơ 1: 18-19 |
Thứ Sáu: |
Chúng ta nhờ cậy ân điển của Chúa. |
Rô-ma 6: 11-23 |
Thứ Bảy: |
Hãy đi và đừng phạm
tội nữa. |
Giăng 8: 1-11 |
Ân điển hoặc ân sủng là ân huệ lớn lao của người trên ban
cho kẻ dưới một cách không điều kiện. Tại nhà trường, một học sinh được ban
thưởng với điều kiện phải có điểm cao. Ðó không phải là ân điển.
Ân điển của Ðức Chúa Trời là sự biểu lộ tình thương vô lượng
của Ngài đối với kẻ không xứng đáng gì cả. Bởi ân điển của Ðức Chúa Trời ban
cho loài người mọi sự một cách không điều kiện, tức là không tùy thuộc loài
người tốt hay xấu, mà tùy thuộc sự nhân từ, thương xót của Ngài.
I.
Chúng ta được cứu bởi ân điển của Ðức Chúa Trời. (Rô-ma 3:
21-26)
Kinh thánh lên án các dân ngoại bang, dân Do thái và toàn
thể nhân loại điều đã phạm tội (Rô-ma 1: 18-3: 20). "Và họ nhờ ân điển
Ngài mà được xưng công bình nhưng không, bởi sự chuộc tội đã làm trọn trong Ðức
Chúa Giê-xu Christ" (Rô-ma 3: 24).
Chúng ta, cả thảy là những tội nhân khốn nạn, không thể
làm gì để được cứu rỗi, cũng chẳng ai có thể cứu rỗi chúng ta. Song bởi ân điển
của Ðức Chúa Trời, Chúa Giê-xu đã giáng thế, tình nguyện chịu chết trên
thập-tự-giá làm của lễ chuộc tội chúng ta. Nhờ tin nhận công lao cứu chuộc đó,
chúng ta được kể là công bình, vì đứng trong địa vị công bình của Chúa Giê-xu. Ấy
chẳng phải bởi việc làm của chúng ta nên chẳng ai có một cớ nhỏ để khoe mình,
mà chỉ có cớ để cảm tạ Chúa thôi.
Người tội lỗi lại thích khoe khoang, muốn làm một việc gì
để được cứu rỗi, hơn là chỉ nhờ ân điển của Chúa. Song người không biết rằng
càng cố gắng càng thất bại. Ða-vít nói "Tôi bị lún trong bùn sâu, nơi
không đụng cẳng, bị chìm trong nước sâu, dòng nước ngập tôi" (Thi thiên
69: 2). Ða-vít như người bị rơi vào chỗ đất lầy, bị lún xuống mãi mà không có
chỗ nào vững chắc để đặt chân, nên càng vẫy vùng càng bị lún xuống mau hơn. Ông
bị dòng nước lôi cuốn và nhận chìm trong hoàn cảnh đó, người tội lỗi phải tuyệt
vọng, chỉ chờ chết mà thôi. Ða-vít đã kêu cầu Chúa và được Ngài giải cứu
"Ngài cũng đem tôi lên khỏi hầm gớm ghê, khỏi vũng bùn lấm, Ngài đặt chân
tôi trên hòn đá và làm cho bước tôi vững bền" (Thi thiên 40: 2).
Ê-sai mô tả loài người đã trở nên một vật ô uế, một khối
tội lỗi. Dầu có gắng làm việc công bình để có cớ khoe khoang, song trước mặt
Ðức Chúa Trời, các việc công bình đó như một chiếc áo bẩn thỉu, mà kẻ mặc vào
chỉ chuốc lấy cho mình sự hổ thẹn. Ai nấy như một chiếc lá héo, còn tội ác của
mình như một ngọn gió đùa mình đi (Ê-sai 64: 6). Trái lại, ân điển của Chúa như
một lễ phục của chàng rể và cô dâu trong ngày thành hôn (Ê-sai 61: 10).
Cảm tạ Ðức Chúa Trời, Ngài đã cho chúng ta được cứu rỗi
bởi đức tin đến Chúa Giê-xu, trong đó có sự tha thứ, xưng công bình, tái sanh,
nên thánh, lựa chọn, kêu gọi, hy vọng một cách chắc chắn. Mọi sự đó không ai có
thể mua được bằng tiền bạc, hay bằng công đức riêng. Song ai nấy có thể nhận
được một cách vô điều kiện bởi ân điển của Chúa.
II.
Ðược sống bởi ân điển của Ðức Chúa Trời (Rô-ma 6: 14)
Sau khi được cứu bởi ân điển, chúng ta cũng sống bởi ân
điển mỗi ngày của đời mình. Có người đã lầm hiểu một cách tai hại rằng sau khi đã
được cứu bởi ân điển, chúng ta có thể nhờ sức riêng của mình mà giữ luật pháp
không? Ðành rằng luật pháp là thánh thiện, song không ai có thể nhờ sức riêng
mà giữ trọn luật pháp, Phao-lô nói "Vì chúng ta không thuộc dưới luật
pháp, nhưng thuộc dưới ân điển, thì chúng ta sẽ phạm tội hay sao? Chẳng hề như
vậy!" (Rô-ma 6: 15). Trái lại, ân điển giúp chúng ta không những làm trọn
luật pháp, mà làm trổi hơn nữa. Ông chủ nào, nô lệ nấy, vì nô lệ phải hoàn toàn
vâng phục ông chủ. Ông chủ xấu, nô lệ cũng xấu; ông chủ tốt, nô lệ cũng tốt. Khi
trước chúng ta làm nô lệ cho tội lỗi, nên ai nấy phải phạm tội. Bây giờ, chúng
ta đã được Chúa Giê-xu đổ huyết ra mua chuộc và vì vậy, chúng ta thuộc về Ngài,
trở nên nô lệ của Ngài. Là nô lệ của Chúa, chúng ta vâng phục Ngài và ăn ở
thánh khiết như Ngài.
Luật pháp và ân điển trái nhau. Luật pháp đòi hỏi, ân
điển ban cho. Luật pháp bảo phải làm để được, còn ân điển bảo phải tin để được.
Luật pháp lên án, rủa sả; còn ân điển tha thứ, rửa sạch. Phao-lô đã cố gắng giữ
luật pháp, song đồng thời ông bắt bớ Hội thánh của Chúa. Nhưng ông đã được cứu
bởi ân điển, rồi được kêu gọi làm sứ đồ để suốt đời nhờ ân điển mà hầu việc
Ngài. Ông nói "Tôi đã làm nhiều việc hơn các người khác, nhưng nào phải
tôi, bèn là ân điển của Ðức Chúa Trời đã ở cùng tôi" (I Cô-rinh-tô 15:
10). Khi ông kêu cầu Chúa cứu mình khỏi sự yếu đuối, thì Chúa bảo "Ân điển
ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối"
(II Cô-rinh-tô 12: 9). Vì vậy, về sau ông nói "Tôi làm được mọi sự, nhờ
Ðấng ban thêm sức cho tôi" (Phi-líp 4: 13).
Chúa Giê-xu đã sống cuộc đời thánh khiết tại trần gian. Bây
giờ Ngài muốn tiếp tục sống cuộc đời đó trong mỗi chúng ta, nếu ai nấy tôn thờ
Ngài làm Chúa của đời mình. Khi được Chúa ngự trị trong lòng mình, chúng ta
không sống theo luật pháp là mắt đền mắt, răng đền răng, yêu người lân cận,
ghét kẻ thù nghịch như sự công bình của các thầy thông giáo và người Pha-ri-si,
mà trổi hơn họ là yêu kẻ thù nghịch và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ mình (Ma-thi-ơ 5: 38-45). Chúa Giê-xu đã cầu nguyện cho kẻ
đóng đinh Ngài "Lạy Cha, xin tha cho họ" (Lu-ca 23: 34). Ngài đã tiếp
tục sống cuộc đời đó trong Ê-tiên, nên ông ấy cũng đã cầu nguyện cho kẻ ném đá
mình "Lạy Chúa, xin đừng đổ tội này cho họ (Công vụ các sứ đồ 7: 60).
Bởi ân điển, Chúa đã cứu dân Y-sơ-ra-ên khỏi cảnh nô lệ
tại Ê-díp-tô song chưa hết, cũng bởi ân điển đó, Ngài chăm nuôi, dẫn dắt bảo vệ
họ suốt 40 năm trong đồng vắng, cho đến khi đưa họ vào tận Ca-na-an đượm sữa và
mật. Họ đã được cứu bởi ân điển và cũng đã được sống bởi ân điển. Nếu không nhờ
ân điển của Chúa, dân Y-sơ-ra-ên không thể nào sống nổi 40 năm trong đồng vắng,
chúng ta cũng vậy. Phi-e-rơ khuyên "Hãy tấn tới trong ân điển và trong sự
thông biết Chúa" (II Phi-e-rơ 3: 18).
Trong ân điển vô lượng vô biên của Chúa, dầu chúng ta có
tấn tới đến đâu cũng không bao giờ hết. Ân điển đó như dòng sông vô tận không
bao giờ cạn. Dầu nhu cầu của chúng ta có lớn đến đâu, thì đối với ân điển của
Chúa, nó vẫn còn là nhỏ mọn quá. Phao-lô khuyên "Hãy cậy ân điển trong Ðức
Chúa Giê-xu Christ mà làm cho mình mạnh mẽ" (II Ti-mô-thê 2: 1). Ân điển
cao thâm, dư dật của Chúa làm cho người yếu đuối trở nên mạnh, người nghèo trở
nên giàu, người hèn hạ trở nên cao trọng.
1. Ân điển của Chúa có nghĩa gì?
2. Tại sao chúng ta không thể nhờ việc công
bình của mình để được cứu?
3. Ðược cứu bởi ân điển của Chúa có nghĩa gì?
4. Ða-vít nói thể nào về lúc ông chưa được cứu
và sau khi được cứu?
5. Ðược sống bởi ân điển có nghĩa gì?
6. Nhờ ân điển của Chúa, chúng ta có thể sống
thế nào?
7. Luật pháp khác với ân điển ra sao?
8. Ân điển cao hơn luật pháp thể nào?
9. Hãy giải thích
sự kiện dân Y-sơ-ra-ên được cứu bởi ân điển và được sống bởi ân điển trong 40
năm?
10. Tại sao chúng ta không có cớ khoe khoang?