Bài số 8
Tội Lỗi |
Kinh Thánh: Sáng thế ký 3: 1-24
Câu gốc: "Cho nên, như bởi một
người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết
đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều phạm tội,"
Rô-ma 5:12.
Mục đích: Cho biết tội lỗi đã đến
trong thế gian cách nào và làm sao để chúng ta được tha tội.
Kinh Thánh đọc
hằng ngày
Chủ Nhật: |
Bà Ê-va bị cám dỗ. |
Sáng thế ký 3: 1-07 |
Thứ Hai: |
Tội lỗi phải bị trừng phạt. |
Sáng thế ký 3: 8-19 |
Thứ Ba: |
Hậu quả của tội lỗi. |
Sáng thế ký 3: 20-24 |
Thứ Tư: |
Mọi người đều đã phạm tội. |
Rô-ma 5: 12-19 |
Thứ Năm: |
Tội lỗi của loài
người. |
Rô-ma 3: 10-23 |
Thứ Sáu: |
Ðấng Christ chết vì
tội chúng ta. |
Rô-ma 5: 1-11 |
Thứ Bảy: |
Ðấng Christ tha tội chúng ta. |
I Giăng 1: 1-10 |
Trong
đời người, không có gì đáng yêu chuộng bằng sự thánh khiết, ngược lại, không có
gì đáng ghê tởm bằng tội lỗi. Tội lỗi cướp mất mọi sự, phá hủy mọi sự, kết quả
của nó thật khủng khiếp, không ai có thể đo lường được.
I.
Khuất phục sự cám dỗ là phạm tội (Sáng thế ký 3: 1-6)
A-đam
và Ê-va được Ðức Chúa Trời dựng nên cách vô tội trọn vẹn. Vô tội trọn vẹn không
phải là không có khả năng phạm tội. Chúa dựng nên ông bà khác hơn cỏ cây, khác
hơn cầm thú, là ông bà có ý chí tự do. Với ý chí tự do, ông bà có khả năng phục
tùng Chúa để ăn ở thánh khiết, hoặc chống lại Ngài để phạm tội.
Ðức
Chúa Trời đặt ông bà tại vườn Ê-đen là chỗ tốt nhất tại trần gian, với lời dặn
dò cẩn thận. Song khi ma quỉ nhập vào con rắn, đến cám dỗ thì Ê-va đã nghe lời
nó mà bỏ lời của Ngài. Câu hỏi của ma quỉ (Sáng thế ký 3: 1) là để gieo sự nghi
ngờ vào lòng Ê-va, nghi ngờ tình thương của Chúa, nghi ngờ mạng lệnh của Ngài.
Vì nghi ngờ tình thương của Chúa, nên về trái cấm, Chúa bảo đừng ăn đến thì bà
lại thêm cũng đừng đụng đến. Vì nghi ngờ mạng lệnh của Chúa, nên khi Chúa bảo
ngày nào ngươi ăn thì sẽ chết, bà lại bớt đi ý nghĩa của nó là e rằng phải chết
chăng. Từ ban đầu ma quỉ đã là kẻ giết người, kẻ nói dối là cha của sự nói dối,
nó dám nói trắng trợn rằng "Hai người chẳng chết đâu, nhưng Ðức Chúa Trời
biết rằng hể ngày nào hai người ăn trái cây đó, mắt mình mở ra, sẽ như Ðức Chúa
Trời biết điều thiện và điều ác". Phạm tội để được phước, chống lại Ðức
Chúa Trời để được như Ngài, đó là lý luận của ma quỉ.
Bà
Ê-va cứ nhìn vào trái cấm, thấy nó ngon đẹp, lại quí để trở nên khôn ngoan.
Chân bà bước tới, tay bà đưa ra, ban đầu còn ngần ngại, lần hồi lòng tham muốn
đã đến cực độ, bà quyết định hái ăn và trao cho chồng ăn nữa. Thế là bà đã
khuất phục sự cám dỗ mà phạm tội cùng Chúa.
Có
những câu hỏi không cần trả lời như câu hỏi của ma quỉ hỏi bà Ê-va. Có những lý
luận không cần nghe như lý luận của ma quỉ nói với Ê-va. Có những vật không cần
nhìn xem, không cần nghĩ đến như trái cấm trong vườn Ê-đen.
Kinh
thánh giải thích sự cám dỗ đã biến thành tội lỗi như sau "Nhưng mỗi người
bị cám dỗ khi mắc tư dục xui giục mình. Ðoạn, lòng tư dục cưu mang, sanh ra tội
ác, tội ác đã trọn, sinh ra sự chết" (Gia-cơ 1: 14-15). Sự ham muốn theo ý
riêng lôi cuốn mình vào sự cám dỗ, nếu không chối bỏ lập tức và dứt khoát mà
cưu mang nó trong lòng thì từ tư tưởng đến hành động sẽ không bao xa. Vậy hãy
coi chừng sự ham muốn của xác thịt, sự ham muốn của mắt và sự kiêu ngạo của đời
này. Vì chúng đều từ thế gian hư hoại mà ra.
II. Tội lỗi là gì?
Kinh thánh đã trả lời:
1. Tội lỗi là sự
vi phạm luật pháp (I Giăng 3: 4).
2. Tội lỗi là mọi
sự bất công (I Giăng 5: 17).
3. Tội lỗi là
không chịu làm điều lành (Gia-cơ 4: 17).
4. Tội lỗi là làm
điều gì không bởi đức tin (Rô-ma 14: 23).
5. Tội lỗi là
không tin Chúa Giê-xu (Giăng 16: 9).
6. Tội lỗi là tư
tưởng ngu dại (Châm ngôn 24: 9).
7. Tội lỗi là tự
cao, kiêu ngạo, gian ác (Châm ngôn 21: 4).
Tất cả tư tưởng và hành động của Ê-va được mô tả bằng
những câu Kinh thánh trên đây. Ðó là tư tưởng và hành động của nhân loại, là
dòng dõi của bà. Người đã phạm tội và chuyên nghề phạm tội, tưởng mình rất khôn
ngoan, song kỳ thật rất ngu dại. Tư tưởng đưa đến hành động bất công, bất
nghĩa, vô tính, kiêu căng. Tội lỗi và Sa-tan được tập trung vào con rắn là rất
đúng. Con rắn có một làn da rất đẹp, song rất dể sợ, sau làn da đó là nọc độc
giết người.
III. Kết quả của tội lỗi (Sáng thế ký 3: 7-24).
Ngay sau khi phạm tội, mắt hai người mở ra, không thấy gì
tốt đẹp hơn, mà chỉ thấy mình khốn nạn hơn bao giờ hết, là sự lõa lồ, hổ thẹn,
vì mất cả vinh quang của Chúa rồi. Cách khôn ngoan nhất mà ông bà có thể làm
được là một chiếc áo bằng lá vả để che thân. Tiếp theo đó là sự sợ hãi khi nghe
Chúa đến thăm, không còn vui vẻ, hồn nhiên đón mừng Ngài như trước, mà chạy
trốn trong bụi cây. Khi Chúa thẩm vấn thì ông đổ lỗi cho bà, đồng thời cũng
gián tiếp đổ lỗi cho Chúa "Người nữ mà Chúa đã để gần bên tôi, cho tôi
trái cây đó và tôi ăn rồi". Bà đổ lỗi cho con rắn cám dỗ bà.
Dầu đỗ lỗi cho kẻ khác, ông bà cũng không khỏi tội được. Bà
bị đau đớn, ông bị cực khổ. Cả hai bị đuổi ra khỏi vườn Ê-đen. Thật là một tình
trạng thê thảm! Ðúng như mạng lịnh của Chúa, ông bà đã chết ngay sau khi phạm
tội, là mất sự thông công với Chúa. "Ðức Chúa Trời không chịu khinh dể
đâu, vì ai gieo giống chi lại gặt giống ấy. Gieo xác thịt gặt sự hư nát, gieo
tội lỗi gặt sự hình phạt". Thế mà
nhân loại vẫn còn bị ma quỉ lừa dối, tưởng rằng phạm tội sẽ có kết quả tốt.
Tội lỗi của A-đam và Ê-va thâm nhiễm vào dòng dõi họ và
phát triển một cách khủng khiếp.
1.
Tội lỗi làm cho con người xa cách Ðức Chúa Trời (Ê-sai 59: 1-2)
và trở nên thù nghịch cùng Ngài (Cô-lô-se 1: 21). Khi con người đã xa cách Ðức
Chúa Trời, họ cũng xa cách nhau. Khi họ đã thù nghịch cùng Ngài, họ cũng thù
nghịch nhau. Vì vậy, Ca-in đã giết em mình là A-bên, rồi bắt đầu từ đó, con
người cứ tiếp tục giết nhau, càng ngày càng mạnh, càng nhiều cho đến ngày nay.
2.
Tội lỗi làm cho con người bại hoại, xấu xa, gian ác (Sáng thế ký
6: 5, 11, 12; Giê-rê-mi 17: 9). Mắt thuộc linh của con người đã đui mù (II
Cô-rinh-tô 4: 4), trí khôn trở nên tối tăm (Ê-phê-sô 4: 18), lòng đã bị ô uế
(Tít 1: 15), không làm được điều lành, không tránh được điều dữ (Rô-ma 7:
17-18). Vì vậy, về phần đạo đức, con người ngày càng thoái hóa, trụy lạc.
3.
Tội lỗi đưa con người đến cõi chết (Rô-ma 5: 12; 6: 23). Có 3 sự chết:
a- Sự chết
thuộc thể (Sáng thế ký 3: 19).
b- Sự chết thuộc linh (Sáng thế ký 2: 17;
Ê-phê-sô 2: 1).
c- Sự chết đời đời (Khải huyền 14: 11; 20: 10).
Chết
thuộc thể là thân thể bị tuyệt giao với mọi người, mọi vật chung quanh. Chết thuộc linh là linh hồn bị tuyệt giao
với Ðức Chúa Trời. Chết đời đời là cả
thân thể cũng như linh hồn bị tuyệt giao với Ðức Chúa Trời và bị quăng vào hồ
lửa đời đời (Khải huyền 20: 15).
Hãy
lắng nghe tiếng kêu la của một người vô tín trong hỏa ngục: "Hỡi
Áp-ra-ham, tổ tôi ơi, xin thương xót tôi, sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào
nước đặng làm cho mát lưởi tôi, vì tôi bị khổ trong lửa này quá đỗi... Tổ tôi
ơi, vậy thì sai La-xa-rơ đến nhà Cha tôi, vì tôi có năm anh em, đặng người làm
chứng cho họ những điều này, kẻo họ xuống nơi đau đớn này chăng" (Lu-ca
16: 24, 27, 28).
IV.
Lời hứa về Ðấng cứu chuộc (Sáng thế ký 3: 15, 21).
Ngày
nay khi loài người phạm tội, Ðức Chúa Trời đã hứa ban Cứu Chúa chịu chết đền
tội cho họ. Cứu Chúa sẽ ra từ dòng dõi người nữ, sẽ dày đạp trên đầu con rắn là
Sa-tan, khi Ngài chịu chết và sống lại. Chiếc áo bằng lá vả của A-đam và
Ê-va đã được thay thế bởi chiếc áo dài
bằng da thú. Như vậy, đã có một con chiên bị giết và con chiên đó chỉ về Chúa
Giê-xu (Giăng 1: 29; Khải huyền 13: 8).
Ngày
nay, mỗi lời hứa đó đã được ứng nghiệm trọn vẹn. Nhờ Chúa Giê-xu, chúng ta được
tha thứ, được hòa lại cùng Ðức Chúa Trời. Ðồng thời chúng ta được Ðức Thánh
Linh tái tạo một đời sống mới, giống như Ðức Chúa Trời trong sự thánh khiết và
công nghĩa, đã vượt khỏi sự chết mà đến sự sống thuộc linh, sự sống đời đời.
Ngay sự chết thuộc thể cũng không còn nọc độc đối với chúng ta nên Phao-lô gọi
đó là giấc ngủ để đưa mình về cùng Ðức Chúa Trời (I Tê-sa-lô-ni-ca 4: 14-15;
Phi-líp 1: 21-23).
Tội
lỗi làm buồn cho Ðức Chúa Trời (Sáng thế ký 6: 5-6), làm hại cho người và cho
mình, song ân điển của Ngài đem lại sự vui mừng như khi con trai phá của trở về
cùng cha (Lu-ca 15: 23, 32).
Câu hỏi
1. Sự vô tội
trọn vẹn của A-đam, Ê-va khi mới được dựng nên có nghĩa gì?
2. Tại sao
Ê-va và A-đam đã phạm tội?
3. Muốn
thắng sự cám dỗ, phải làm sao?
4. Tội lỗi là gì?
5. Kết quả của tội lỗi đã đem ngay đến cho
A-đam và Ê-va những điều gì?
6. Kết quả của tội lỗi đã đem đến những gì cho
nhân loại là dòng dõi của họ?
7. Có mấy sự chết?
8. Người đã xuống địa ngục còn biết gì? Còn nhớ gì?
Và đã xin gì?
9. Sau khi loài người phạm tội, Ðức Chúa Trời
đã hứa gì?
10. Lời hứa đó ứng nghiệm vào ai?
11. Kết quả của tội lỗi và ân điển khác nhau thế
nào?